Lạnh lùng (In theo bản NXB Đời Nay, Hà Nội, 1940)
Một cơn gió lạnh lọt vào trong phòng. Bỗng Nhung đội nhiên thấy trong lòng buồn man mác, nhìn vẻ mặt tươi đẹp của mình, Nhung nghĩ đến rằng không bao lâu nữa ngắm lại dung nhan, nàng sẽ thấy mái tóc nàng điểm sương, mắt nàng mở, và cũng như đôi gò má hồng, tình yêu của Nghĩa có một ngày kia phai lạt. Tháng đi, năm đi, mùa xuân của đời nàng đi qua không bao giờ trở lại nữa!
Nhung thấy hiện ra rõ ràng trước mắt bốn chữ vàng:
TIẾT HẠNH KHẢ PHONG
Cùng với hai hàm răng long, mái tóc bạc, cái phần thưởng quý hóa ấy sẽ đến để kết liễu đời nàng, đời một người đàn bà góa trẻ, ở vậy thờ chồng, giữ được vẹn toàn tiếng thơm.